Thái Phiên Art Photo Gallery
Như khói mong
manh
Giữa
một vùng hang động
Một màu đá xám xanh
Em hiện hữu long lanh da thịt
Lẫn vào "Hồn của đá" em ơi...
Nguyễn Đăng Minh
Muốn hỏi gì hả em
Đá ngàn đời câm lặng
Trong điệp trùng, hoang vắng
Em - mỏng manh, hao gầy...
Giữa thông ngàn chiều nay
Đá lạnh lùng trĩu nặng
Em muốn thành ngọc sáng
Sưởi lòng đá, đá ơi...
vitieubao
Chất chồng một rừng đá mồ côi
Em hiện hình không lụa là che giấu
Lấp lánh sáng giữa màu trầm của đá
Viên ngọc tuyệt vời nơi cổ tích triệu năm...
Nguyễn Đăng Minh
Đồi xuân gờn gợn trăng soi
Giếng xuân e ấp tận nơi cuối làng
Đêm xuân sao cứ trễ tràng
Khát khao xuân tới, bẽ bàng tuổi xuân..
vitieubao
BẤT CHỢT EM
Em qua tôi sáng nay bất chợt
Ngỡ ngàng mùa hong chín đam mê
Nụ cười hiền tinh khôi – ôi nắng đẹp
Đem thương yêu giăng kín lối về!
Gió hôn em đến ửng hồng đôi má
Tóc buông lơi vai ấm ngát xuân nồng
Em gọi ngày ngân lên tình ca nhớ
Nhớ ngập tràn mắt biếc bình minh trong!
Cỏ hoa mùa ươm hương sắc trinh nguyên
Gửi vào tim em - nồng nàn quá thể!
Mong một lần , một lần thôi – bình dị
Gió thầm thì em biết khúc tình tôi!
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
ĐẦY
Con đường đầy lên hương cỏ
Cỏ đang thì…
Xôn xao!
Người ơi, xích lại gần nhau
Xanh mắt mềm môi, xanh lời ân ái
Ngày và con đường xanh lên vụng dại
Tình ứ đầy – ăm ắp nhân gian!
Lòng em đầy lên hương tình anh…
Tuổi lúa đồng nồng nàn như thác lũ
Mặt trời trên ao là không đủ
Để sáng và ấm nóng hơn nụ hôn lúc tình đầy!
Ngày chất chồng - rực hồng những mê say…
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Thấy tấm Vết Lăn Trầm là mình liên tưởng đến
bài Vết Lăn Trầm của Trịnh Công Sơn .
Thái Phiên ơi là Thái Phiên, tấm này có ý nghĩa lắm, và lấy tựa cũng hay nữa...
1.
Vết lăn vết lăn trầm
Hằn trên phiến đá nâu thêm ưu phiền
như có lần chim muông hằn dấu chân
người đi phiêu du từ đó chưa thấy về quê nhà
rộng đôi cánh tay chờ mong
người chợt nhớ mình như đá...
2.
Đá lăn vết lăn buồn
từ hoang xưa dấu thân anh dã cầm
Ôi vết hằn ghi trên bồn gió hoang
Chờ ta xa du một chuyến
Ôi môi hờn xin đừng kể lại tích xưa buồn hơn
Đợi chờ năm làm gió qua truông thiên đàng
Đ.K.
Thôi ngủ yên đi con,
Ngủ đời yên đi con,
che dấu thân đau rã mòn,
ngủ đời yên đi con
Như vết thương đau ngủ buồn
như trùng dương đêm mắt thâm
còn nghe ngóng
3.
Đá lăn vết lăn trầm
từ cơn đau ấy, lưu thân mỏi mòn
Ôi mắt thầm van xin lời thánh đêm
bài ca dao trên cồn đá, trên ngai vàng quê nhà
một thời ngủ yên tuổi xanh
rồi một hôm chợt thấy hoang vu quanh mình...
KT Photography
| |
Mỹ
Cán sa Mĩ nữ ca
Thanh thanh thượng dã trúc
Trì ngạn vô sở đắc
Đương quân đao tẩy nguyệt
Khu trì hoặc quan trắc...
Chức tạo Mĩ hoàn Mĩ
Cán sa hựu cán sa.
Tạm dịch:
Khúc hát giặt lụa của cô gái tên Mĩ
Xanh xanh một thứ trúc
Bên bờ ao ngơ ngác
Giờ chàng đang mài gươm
Dưới trăng... hay quan trắc...
Dệt cửi Mĩ, mình Mĩ
Hết chiếu lại giặt chăn.
Huy Le
Cán sa Mĩ nữ ca
Thanh thanh thượng dã trúc
Trì ngạn vô sở đắc
Đương quân đao tẩy nguyệt
Khu trì hoặc quan trắc...
Chức tạo Mĩ hoàn Mĩ
Cán sa hựu cán sa.
Tạm dịch:
Khúc hát giặt lụa của cô gái tên Mĩ
Xanh xanh một thứ trúc
Bên bờ ao ngơ ngác
Giờ chàng đang mài gươm
Dưới trăng... hay quan trắc...
Dệt cửi Mĩ, mình Mĩ
Hết chiếu lại giặt chăn.
Huy Le
| |
Huyền diệu |
| |
Thao thức |
| |
Suy tư |
| |
Vô đề | |
| |
Giấc mơ của đá | |
| |
Những đường cong |
| |
Cô đơn | |
| |
Những đường cong | |
| |
Sen hồng một độ | |
| |
Về soi bóng mình... | |
| |
Gió thu | |
| |
Khúc tự tình | |
| |
Cỏ đá lao xao | |
| |
Trên đỉnh bình yên | |
| |
Khúc giao mùa | |
| |
Bên khung cửa | |
| |
Lộng gió | |
| |
Thiên sứ | |
Cuối cùng, Thiên sứ cũng quyết định gieo mình xuống trần, trút bỏ mọi thứ trên thân thể, kể cả đôi cánh và sức mạnh, nàng trần trụi và khô khốc lướt nhanh qua những ngân hà... Bóng tối của vũ trụ không thể nào che khuất tâm hồn trong sáng, thánh thiện toát ra từ da thịt nàng - sức sống tinh khôi và trinh nguyên ẩn chứa trong không gian và thời gian... |
| |
Về với thiên nhiên | |
| |
Hoài niệm | |
| |
Ký ức | |
| |
Nắng mai | |
| |
Sóng cát | |
| |
Suối mát | |
| |
Thân phận | |
| |
Uẩn khúc | |
Mỹ nữ ngồi nép trong hang đá Trần tục ảo vọng ở chốn nao Cúi mặt em soi đời vô định Uẩn khuất trong lòng em biết không Đá đen làm thân em trắng toát Làn da nì nuộc chẳng phấn son Em đẹp như thần tiên trong tối Cớ sao lại uẩn khuất điều chi... LÊ MINH ĐỨC TÌNH BUỒN LÁ DIÊU BÔNG (Lời nhân vật Chị trong "Lá Diêu bông" của Hoàng Cầm) Người yêu nhỏ của tôi Lang thang đi tìm lá Diêu bông chiều nắng lạ Bàn chân trần dẫm gai. Người yêu nhỏ của tôi Còn trong veo giọng nói Chiếc cằm xinh nhẵn nhụi Hình hài còn lớn thêm… Mà sao lắng nhịp tim Cho tôi hồi bối rối, Ngỡ tình qua nông nổi Tôi đòi lá diêu bông. Đi cuối bể đầu non Những mong tìm thấy lá Tuổi xuân tôi giục giã… Áo cưới ngày vu quy. Chạnh lòng mối tình si Diêu bông là hư ảo Thương niềm tin khờ khạo Chợt giật mình tái tê… Chỉ còn ngọn gió quê Tháng năm hoài nhung nhớ Thương đồng chiều cuống rạ Tình buồn lá Diêu bông! Vời vợi phía mùa đông…. LƯƠNG ĐÌNH KHOA |
| |
Hồn của đá | |
có gì đâu khi phần người còn đó giữa đá kia có bóng sáng chói lòa bóng nghệ thuật đỉnh cao là ở đó cảnh lộ thân nhưng chẳng chút mảy may Anh làm đẹp cho thế gian từ đó dẫu cho bao khốn khó vẫn không từ nên Anh thấy cái người ta chẳng thấy tựa đá kia Anh biến chúng thành vàng LÊ MINH ĐỨC | |
Giữa một buổi trưa dịu nắng, em và tôi đã nhọc nhằn vượt qua những bãi đá gập ghềnh, nhấp nhô dưới lòng sông khô cạn để tìm đến một hốc đá chưa có dấu chân người bước qua. Bên những khối đá nặng nề, sần sùi, xám xịt đã ẩn mình hàng ngàn năm nay dưới lòng sông, tôi lắng nghe từng thanh âm của bước chân em nhẹ nhàng vọng lại như tiếng thì thầm của đá. Hình như đá cũng đang có một nỗi niềm… |
Một màu đá xám xanh
Em hiện hữu long lanh da thịt
Lẫn vào "Hồn của đá" em ơi...
Nguyễn Đăng Minh
| |
Ngọc của đá | |
Đá ngàn đời câm lặng
Trong điệp trùng, hoang vắng
Em - mỏng manh, hao gầy...
Giữa thông ngàn chiều nay
Đá lạnh lùng trĩu nặng
Em muốn thành ngọc sáng
Sưởi lòng đá, đá ơi...
vitieubao
Chất chồng một rừng đá mồ côi
Em hiện hình không lụa là che giấu
Lấp lánh sáng giữa màu trầm của đá
Viên ngọc tuyệt vời nơi cổ tích triệu năm...
Nguyễn Đăng Minh
| |
Đồi trăng | |
đồi trăng sao chẳng thấy trăng chỉ thấy lăng măng chút mằn mằn đêm tối sao càng thêm tối đêm trăng sao chăng để trăng cười LÊ MINH ĐỨC | |
Có một dạo
tôi thích nằm ngắm trăng khuya bên cửa sổ. Những lúc đó tôi cảm nhận được cái
không gian diệu kỳ qua ánh sáng bàng bạc, huyền hoặc của vầng trăng và cảm thấy
mình như cùng tan ra với trăng, như hòa quyện trong ánh trăng, như chơi vơi, như
run rẩy theo từng chiếc lá đang hứng trăng sau hè…
Trong không
gian yên tĩnh tràn ngập một màu trắng sữa huyền bí ấy, tôi muốn trăng là của
riêng mình tôi và chỉ của riêng tôi thôi, tôi ích kỷ không chịu san sẻ cho bất
kỳ ai dù chỉ là một mẩu trăng vụn.
Tôi lớn dần lên theo những mùa trăng và trăng cũng đã trở thành… mãn tính trong máu thịt. Thấp thoáng trong nhiều bức ảnh của tôi có dáng dấp của Hằng Nga. Tuy nhiên, có một lúc nào đó tôi lại giật mình chợt nhận ra: Sống và yêu là khát vọng luôn sáng tỏ như trăng nhưng cũng lại xa mờ như trăng. |
Đồi xuân gờn gợn trăng soi
Giếng xuân e ấp tận nơi cuối làng
Đêm xuân sao cứ trễ tràng
Khát khao xuân tới, bẽ bàng tuổi xuân..
vitieubao
| |
| |
Thiên
thaiEm lãng đãng... thân trần như trong
suốt Nắng sáng bừng ve vuốt bước chân tiên Vườn thiên thai run rẩy cỏ ngát mềm Em! Dừng bước! Đừng tan vào cõi mộng... Vitieubao | |
THIÊN THAI EM LÀ MỘNG THIÊN THAI Ở CHỐN TRẦN GIAN LẮM CHÔNG GAI THẾ MÀ CHÂN TRẦN EM VẪN BƯỚC TA SỢ EM ĐI TA KÊU LỚN NHƯNG SỢ THÚ KIA LÀM EM SỢ NÊN MUỐN NGỦ SAY MỘNG ĐẸP HOÀILÊ MINH ĐỨC | |
Tương truyền,
Lưu Thần và Nguyễn Triệu là hai chàng trai rủ nhau đi hái thuốc trên núi Thiên
Thai, rồi lạc lối và gặp hai Tiên nữ, và cùng hai nàng kết duyên thành vợ
chồng.
Sau khi ở cõi
tiên được nửa năm thì Lưu Thần và Nguyễn Triệu chợt nhớ quê nhà, cùng đòi về
thăm. Khi trở lại quê hương thì phong cảnh hoàn toàn đổi khác, hỏi ra mới biết
đã đến đời cháu thứ sáu rồi. Không còn ai quen thuộc, lòng buồn bã hối hận, hai
chàng tìm đường trở lại núi Thiên Thai, nhưng than ôi, đường xưa lạc lối nên
không tìm lại được cõi tiên nữa...
Thiên Thai là một miền đất hứa, không ai tìm được trên thế gian này và tôi hiểu được bài học không biết chọn lựa của hai chàng Lưu Nguyễn năm xưa. Vì không biết chọn lựa nên họ mất cả cõi tiên lẫn cõi trần… |
Em qua tôi sáng nay bất chợt
Ngỡ ngàng mùa hong chín đam mê
Nụ cười hiền tinh khôi – ôi nắng đẹp
Đem thương yêu giăng kín lối về!
Gió hôn em đến ửng hồng đôi má
Tóc buông lơi vai ấm ngát xuân nồng
Em gọi ngày ngân lên tình ca nhớ
Nhớ ngập tràn mắt biếc bình minh trong!
Cỏ hoa mùa ươm hương sắc trinh nguyên
Gửi vào tim em - nồng nàn quá thể!
Mong một lần , một lần thôi – bình dị
Gió thầm thì em biết khúc tình tôi!
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
ĐẦY
Con đường đầy lên hương cỏ
Cỏ đang thì…
Xôn xao!
Người ơi, xích lại gần nhau
Xanh mắt mềm môi, xanh lời ân ái
Ngày và con đường xanh lên vụng dại
Tình ứ đầy – ăm ắp nhân gian!
Lòng em đầy lên hương tình anh…
Tuổi lúa đồng nồng nàn như thác lũ
Mặt trời trên ao là không đủ
Để sáng và ấm nóng hơn nụ hôn lúc tình đầy!
Ngày chất chồng - rực hồng những mê say…
LƯƠNG ĐÌNH KHOA
| |||||||
Vũ khúc | |||||||
THOẢ LẠC HỒNG MI Bất chợt nhoà nhạt bóng hồng mi Lệ ước rong sương ai hiểu mình Đứng để thế gian thèm mấy độ Ngắm lại một thoảng bóng thanh hồng BÀN TAY EM Em ngồi uốn những đường cong số phận Trầy trật… Tia máu hồng bật ra, xôn xao hát Về diệu kỳ bàn tay! Mười ngón thon dài mang hình thuỷ chung Không độc dược Lướt nhẹ trên anh, ấp iu dịu dàng ve vuốt… Xoá nhoà từng mảng cô đơn! Mười ngón thon dài mang hình niềm tin Kéo bão giông vùi sâu trong lồng ngực Tràn trề bình yên, tràn trề hi vọng… Mùa căng phồng khát khao! Đặt vào trong nhau những tin yêu, trên mênh mang từng miền bao dung đầm ấm Mặc cả cùng thời gian, mặc cả cùng số phận Hứng trọn từng giọt đê mê không màu dục vọng, Uốn thẳng băng những đường cong số phận… Bàn tay em… Thắp trong nhau triệu triệu mặt trời! LƯƠNG ĐÌNH KHOA VÀ TÔI THẤY MÌNH ĐANG CHÍN Đêm đồng loã Xé toạc váy đầm đen thẳm, ném về phía cần chở che Phía con sóng ngầu bọt đam mê Phía nồng nàn ân ái! Như cánh đồng làng bình yên bao năm ngủ vùi hoang dại Lần đầu tiên trong đời biết đến sự mát lành của giọt mưa Giọt mưa thăng hoa… Giọt mưa khám phá… Kìa… Ô kìa là gió Gió đè mình rạp xuống những hàng cây Kìa… Ô kìa là mây Mây bồng bềnh… Nhấp nhô… Hổn hển… Kìa… Ô kìa là tôi - ngọt ngào hương thầm kín! Đêm say mèm Chảy dài từng giọt nóng bỏng trên đường cong cánh đồng Bàng hoàng… Sờ sững…. Và… Giữa sung mãn những vũ điệu điên cuồng Tôi thấy rừng rực – mình đang chín! LƯƠNG ĐÌNH KHOA
|
Thái Phiên ơi là Thái Phiên, tấm này có ý nghĩa lắm, và lấy tựa cũng hay nữa...
1.
Vết lăn vết lăn trầm
Hằn trên phiến đá nâu thêm ưu phiền
như có lần chim muông hằn dấu chân
người đi phiêu du từ đó chưa thấy về quê nhà
rộng đôi cánh tay chờ mong
người chợt nhớ mình như đá...
2.
Đá lăn vết lăn buồn
từ hoang xưa dấu thân anh dã cầm
Ôi vết hằn ghi trên bồn gió hoang
Chờ ta xa du một chuyến
Ôi môi hờn xin đừng kể lại tích xưa buồn hơn
Đợi chờ năm làm gió qua truông thiên đàng
Đ.K.
Thôi ngủ yên đi con,
Ngủ đời yên đi con,
che dấu thân đau rã mòn,
ngủ đời yên đi con
Như vết thương đau ngủ buồn
như trùng dương đêm mắt thâm
còn nghe ngóng
3.
Đá lăn vết lăn trầm
từ cơn đau ấy, lưu thân mỏi mòn
Ôi mắt thầm van xin lời thánh đêm
bài ca dao trên cồn đá, trên ngai vàng quê nhà
một thời ngủ yên tuổi xanh
rồi một hôm chợt thấy hoang vu quanh mình...
KT Photography
| |
Cát bụi |
| ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Giấc mơ hoa | ||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Người đẹp
ngủ, chìm trong giấc mơ là hoa và lưới - những sợi lưới tình to mà không dễ lọt,
thưa mà lại khó rơi. Ai có đủ bản lĩnh để nói “Không!”
khi nhìn người đẹp đang say trong giấc nồng như thế, dẫu có là quân tử cưỡi ngựa
qua đường…
Hai gam màu nóng (đỏ) và
lạnh (xanh) quyện lẫn vào nhau trong một chủ thể như ẩn dụ một sự giằng co trong
tư tưởng của người xem.
Tác giả muốn hướng người xem đến cái đẹp, cái hoàn mỹ, cái gợi cảm của vóc dáng ngọc ngà kia và có thể còn có những vẻ đẹp tâm hồn khác mà anh muốn mượn vẻ đẹp của hình thể để ngụ ý cũng nên. Nhưng, để hiểu và để cảm được cái hồn của mỗi tác phẩm, nhất là những người mới xem lần đầu, có lẽ không tránh khỏi cái giằng co giữa một bên là bắt cái đầu mình phải nghĩ trong sáng, phải nghĩ đến cái Mỹ, với một bên là sự tò mò muốn khám phá những bí ẩn về giới tính. Tác giả cũng rất “biết người, biết ta” khi để cô gái choàng tấm lưới lên người - như một sự cách điệu đáng yêu… Nhà báo Đinh Thu Hiền
CÓ CÔ XINH THẬT LÀ
XINH
Gió hôn trăng đến dịu dàng Tình rơi… Tràn khắp thế gian là tình Có cô xinh thật là xinh Hôn trong nỗi nhớ… bóng hình người dưng Người dưng chung xóm cùng thôn, Ra vào chạm mặt cho hồn ngẩn ngơ… Ngẩn ngơ tựa một bài thơ Giấu trong chiếc nón - đợi chờ ngày trao… Ngày trao sẽ tỏ lòng nhau Trăm năm dệt mối trầu cau thắm tình! Có cô xinh thật là xinh Hôn trong nỗi nhớ… bóng hình người dưng! LƯƠNG ĐÌNH KHOA
MÙI HƯƠNG
Tựa dòng sông bề bộn phù sa Nồng nàn sắc đỏ Rì rào xanh lên những cánh đồng châu thổ Bài hát không lời ám ảnh kiếp u mê Bóng tối dạt xô Ngày thắp lên đã đầy hương sắc Những cơn gió ồ ạt tự vẫn Giữa không gian đẫm ướt hương tình Em thần tiên Phả vào đời mùi hương huyền hoặc Mát lành. Trinh nguyên Những khứu giác khuyết tật hồi sinh Nghe tình tí tách hoan ca... Đời nở ra Phồng lên bất tận Trong lấp lánh và mê đắm hương tình! LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Trăng... thoã ( )
tưởng rằng trăng sáng để cho đời nào ngờ, có nguyệt để mà chơi!!! tửu đồ bao kẻ, vờn trăng lẳng... thi nhân muôn vẻ khóc với cười, gió thoảng môi hôn, chừng như đã... cạn hết cung Hằng phút lã lơi! nhởn nhơ tàu lá, trong đêm vắng nhún nhảy, phơi bày giữa biển khơi vừa loáng sách đèn, giờ ra giậu vắt vẻo tênh hênh... ngửa giữa trời đò im chèo mái, trăng lay nhẹ tìm bến im lìm... chút trăng chơi thiên hạ ngủ say, nào ai biết đêm nay, nguyệt tận rớt ven đồi... chỉ còn ly nữa, chai cạn hết ta vẫn say hoài, say mãi thôi! H.T 07
TRỞ VỀ SỰ SỐNG
Phồn hoa ở chốn đô thành Thôi em đã chán... trở về biển xanh Em về, em bỏ hết rồi Chỉ đôi chân đất giết người trần gian Bàn chân trên sóng rì rào Đời em chắc cũng thăng trầm lắm thay... pinponkl@yahoo.com
tình Lăng Cô tan vỡ
núi Hải Vân khóc oà dấu chân em trên cát sóng biển xóa tan rồi hương tóc em đỉnh núi gió cũng cướp của anh ... hakuna matata BIỂN CHIỀU Có những buổi chiều ngồi bâng khuâng trước biển Vớt bóng hoàng hôn - đong đếm vui buồn Ta - toà lâu đài cát lạnh cô đơn Ngẩn ngơ nhìn… Hạnh phúc như sự vội vàng Trong chuyến tàu đêm - trước thềm năm mới Sóng ru mòn mỏi… Khúc tình ca năm tháng đã nhạt màu. Em - hải âu, Tung cánh vỗ từ biển chiều… xa mãi Bờ cát dài khắc khoải… Mơ dấu chân chim Ăm ắp giọt bình minh không lời. Biển chiều mang trái tim bồn chồn của sự ngóng đợi, Âm thầm khóc… Âm thầm đau! LƯƠNG ĐÌNH KHOA PHÍA NẮNG HOÀNG HÔN Trôi về phía nắng hoàng hôn Những đôi mắt đỏ bồn chồn ngóng trông Gió mùa như cứa như đâm Sao bằng tê tái... người không trở về! LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Ô kìa!... tuyệt quá... cái gì đây
Làm sao mơn mởn búp măng này Thục Nữ tràn trề nguồn sống gọi Si tình Quân tử mộng càng say... vitieubao
CHUYỆN TÌNH YÊU
Này giấc mơ, thôi đừng thổn thức Ngóng trông chỉ làm thêm sốt ruột… Nghĩ suy gồng mình Trĩu nặng hình anh! Này ánh trăng… Đêm cô đơn là thế Đừng vàng thêm nữa, cồn cào thêm nữa… Những khát khao Này sương đêm, hoa đêm… Và cả tiếng dế bờ rào Sao không hỏi mùa thu về nỗi nhớ? Gió… Ồ, gió… Gió nồng nàn ve vuốt đêm xanh Nói với em - chuyện tình yêu là thế. Và em… Em trong căn phòng lặng lẽ, Nghĩ suy cũng gồng mình trĩu nặng hình anh! LƯƠNG ĐÌNH KHOA NGỒI RU NỖI LÒNG Ngủ đi con mắt nhớ Đừng trằn trọc thâu đêm Người xưa giờ như gió Biết phương nao dõi tìm... Trăng trời luênh loang cỏ Cỏ xanh lời yêu xưa Thương thay con dế nhỏ Úa vàng cả giấc mơ! Ngủ đi con mắt nhớ Bờ mi mỏi vạt sầu Tình nồng mà dang dở Biết có tàn trong nhau? LƯƠNG ĐÌNH KHOA NỖI LÒNG Ngủ đi - nỗi nhớ bộn bề Hoàng hôn xếp lại lời thề ban mai Sương rơi giá nẻo đường dài Người xa mờ phía đêm cài bóng trăng... Ngủ đi - ký ức luênh loang Mùa đi trong gió vội vàng mắt trông Ngẩn ngơ thương tiếng dế đồng Gọi tên ký ức ướt đầm giấc mơ... Ngủ đi – tôi với dại khờ Dòng sông quên bóng con đò trong đêm Buồn chi - mắt biếc môi mềm... Tình như gió thoáng bên thềm... Ngủ đi! LƯƠNG ĐÌNH KHOA
LẠNH
Đêm Lạnh Câu hát Lạnh Rơi Nghiêng trên dòng sông Dòng sông lạnh Giữa mênh mông Lòng em lạnh Giữa căn phòng không anh! LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Trăng lên bên hàng xóm Soi tỏ bóng một người Góc vườn khuya lạnh vắng Run tiếng nấc ngậm ngùi… Nỗi niềm gì – ai ơi! Hay chuyện tình dang dở? Muốn làm chiếc khăn nhỏ Lau giọt lệ đang lăn… LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Khai môn hồng diệp ngữ Lập hạ tất quang huy Hà vi oanh bất tiếu Dạ vũ thuỷ thấp y?! Tạm dịch: Mở cửa lá hoa gọi Lập hạ tưới nắng mới Sao không thấy oanh ca Đêm qua mưa ướt áo?! Huy Le MIÊN MAN MÙA TẰM Nghiêng xuống một buổi chiều Hoàng hôn màu đồng thoại Cháy rụi hết xiêm y Ấp vào ngực từng thân tằm nhễ nhại Căng lên nõn nà, óng mượt đường tơ Hiến dâng mê đắm Lá dâu tôi xanh sắc dại khờ... Gõ cửa - hỏi nhỏ Này thương yêu đã thức dậy chưa? Thức dậy mà không toan tính Mặc định Từng vòng quay... Đốt hết tình đêm nay Lá dâu mùa mướt mát Vũ điệu tằm cuồng nhiệt Đảo điên Cho đời kết tinh Tình kết tinh Ngàn tơ lòng buộc vào thời gian Sáng lên Những mùa tằm miên man Miên man... LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Nhè nhẹ nhé, tiếng bước chân Cho em thiêm thiếp chìm dần cõi mơ… Mỏng mảnh sắc nắng ban trưa Anh như cổ tích em vừa đọc xong! Gió khe khẽ lén len phòng Thổi tung một giấc mơ nồng tuổi yêu LƯƠNG ĐÌNH KHOA tôi chẳng thể nào vướng vào trần gian được nữa có lẽ nào Chúa lại cho tôi được chết tới hai lần tôi yêu vầng sáng tôi yêu cả quầng tối tôi yêu cả chỗ cong và tôi yêu chỗ rối tôi nấc lên khi em quì sám hối tôi dòm trộm khi Chúa tạo ra Em tôi yêu em trong qúa trình chế tạo tôi hôn em mỗi bận Chúa phơi em tôi yêu em tôi ngồi canh vũ trụ tôi ôm em chạy trốn bão mặt trời tôi xoa em để làn da mịn mát tôi kí sổ nợ Chúa bốn nhân tố tôi móc tim lấy nhân tố thứ năm tôi hoá thân trao cho em sự sống tôi không ngờ mọi hỗn loạn từ em.,hakuna matata
BIỂN KHÓC Đã khi nào nghe biển khóc chưa em? Thổn thức đêm trăng tàn rơi giọt bạc… Biển khóc nhớ gót chân hồng trên cát Của người em xa khuất phía trời xa… Mặn môi anh giọt mắt biển nhạt nhoà… LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Dáng Xuân
em là tất cả của muôn hoa là hương trời đất tiết giao hoà em cười môi nở hoa trong nắng ta sủng ướt rồi nét thi ca nhởn nhơ đàn bướm đùa tung cánh run rẩy hồn ai, nét bút nhoà phải chăng lộc biếc trong ai đó hay đã đâm chồi nở trong ta… H.T 07 GỌI ANH Về thôi, ngày đã khép rồi Hoàng hôn tan phía sao trời nghiêng đêm Căn phòng lửa ấm đã nhen Chăn thơm mùi nắng, gối mềm hương xưa... Về đi, giấu nắng vào mưa Vùi quên vào nhớ cho vừa lòng nhau Lại yêu, hơn phút ban đầu Cho tan đi những niềm đau dại khờ! Trăng trời thôi kiếp bơ vơ, Dừng chân quán gió tím bờ môi trinh! Về đây, đầy những ân tình Làm sao dối được lòng mình... Người ơi! LƯƠNG ĐÌNH KHOA Đang vươn tới phía xa không tưởng Đến tận cùng khát vọng trong em Ngùn ngụt cháy lửa tình nguyên thuỷ Ấm mặt đất lành trỗi dậy những mầm xanh Nguyễn Đăng Minh
Em đi mãi trên mộng đam mê Em tỏa hương gởi gió bay về Mộng càng nhiều bước đi càng nặng Nên bồi hồi em chợt dừng bước Ta đứng nhìn dáng em gầy guộc Mái tóc bồng bềnh theo gió bay Tiếng côn trùng vi ve vẩy gọi Cùng tiếng gió như khúc giao mùa Cỏ miên man như lòng em bất tận Ta đứng say nhìn đồng cỏ dại Khi em về bóng vẫn còn đây... pinponkl@yahoo.com Em về qua lối heo may Thu ru xao xuyến rơi đầy tóc thơm Ngập ngừng vạt nắng bên sông Sóng đa tình nhớ… Hôn thầm môi yêu Nghiêng vai rụng ánh trăng chiều Bâng khuâng tôi hứng một điều vu vơ… Em về trên lối mưa xưa Nồng nàn cỏ nhớ hương mùa thanh tân Hoa sim tim tím giật mình Ai mang sắc tím chung tình trao em? Còn tôi đứng ngóng trong đêm Khát khao trao hết dịu dàng tim yêu! LƯƠNG ĐÌNH KHOA KHI GIÓ MÙA NGÂN KHÚC Khi gió mùa ngân khúc Em hoá diều bay xa Lẻ loi tôi - sợi chỉ Níu kéo chiều đừng qua Ngày trôi trong ngấn mắt Mây bạc lời ái ân Ta như hai chiếc lá Cùng cây chẳng cùng cành Gió ngân lên da diết Lạnh buốt mặt trời rơi Con chim tìm khát ấm Ngậm giọt chiều chơi vơi… Đêm vừa ra vừa ngủ Em vừa gần vừa xa Vầng trăng hoen mắt ướt Trôi vào tôi nhạt nhoà! Nghe gió mùa ngân khúc Giục tình vào bao la… LƯƠNG ĐÌNH KHOA
Khăn voan hờ hững khoác đong đưa... Bỏ lại phía sau đời nhầu nhĩ Bao cuộc thăng trầm, bao gió mưa... vitieubao
Đưa tay quệt những đường ngang dọc Từng mảng màu loang mãi… Lẫn trong nhau Em run người. Em thẫn thờ… Bật khóc, Vẽ sao được khuôn mặt tình yêu? Tháng năm dài ta vẫn đi qua nhau Như những mảng màu dọc ngang mà em đã vẽ Những điểm mình gặp nhau nhiều thế Sao không dừng lại, vẫn cứ đi qua? Mỗi mảng màu loang về một phía xa Để lửng lơ vô hình một khoảng trống… Khoảng trống đơn côi mang hình ảo vọng Và dưới tận cùng Là khuôn mặt tình yêu! LƯƠNG ĐÌNH KHOA
"E" rằng "ấp" chẳng được đâu
vitieubao
"Rừng xưa đã khép" biết đâu mà lần Tóc mây rối rắm lưng trần Quay lưng em dấu nét xuân hao gầy Bàn tay xoắn lấy bàn tay Ai mang hạnh phúc đêm này cho em... Còn em hơn hớn lả lơi gọi trời Ước gì làm giọt nắng rơi Để làm chao đảo biển khơi ngàn lần Nguyễn Đăng Minh
Biển ở đó
Và em cũng ở đó Sóng cứ vỗ bờ Ồn ào và mạnh mẽ Như tình em muốn gọi Tỏa hương thơm Vĩnh cửu Trinh nguyên
Nguyễn Văn Chiến
Sóng cứ cồn lên ào ạt xô bờ
Em cồn lên trong một ngày nổi gió Lòng cồn lạ tựa ngàn trùng sóng vỗ Vỗ mãi mà chẳng chạm được vào em..
vitieubao
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.