Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

SAIGON









Saigon - "Hòn ngọc Viễn Đông".
 Contribution A Bréant













Bưu điện Thành phố, được xây dựng vào năm 1891 bởi Alfred và Henry Vildieu Foulhoux. Nó đại diện cho "một liên kết gần như mật thiết " với thành phố. Khi bắt đầu xây dựng đế chế thực dân, vai trò của nó thậm chí còn quan trọng hơn: điện báo đã đóng một vai trò quan trọng trong việc truyền tải các đơn đặt hàng quân sự và sự phối hợp hoạt động. Năm 1872, đường nối liền thủ đô với Cap Saint Jacques được mở rộng bằng cáp ngầm đến Singapore.
158Theatre.jpg (69176 octets)
 Nhà hát thành phố, được xây dựng bởi Felix Ollivier, Ernest Guichard và Eugene Ferret trong năm 1900.Nơi đây diễn ra những buổi hòa nhạc ban đêm dành cho giới thượng lưu buồn chán buổi tối. Nó đã đựơc mở màn với sự hiện diện của hoàng tử Đan Mạch Walderma
Trong những năm 1880, trong thời gian mở cửa, Đức Giám Mục Columbert đã phát biểu rõ ràng về lý do xây cất Nhà thờ: "Nước Pháp đã thiết lập nền thống trị trên những vùng biển xa xôi nhưng Pháp vẫn không thể quên lòng chung thủy với đất Mẹ và ơn phúc Thiên Chúa. Và cũng không quên cho người dân An Nam thấy được sức mạnh vũ khí Pháp quốc cũng như những giá trị tuyệt mỹ của nền văn minh bậc nhất được mệnh danh là kinh đô ánh sáng. Thông qua việc xây dựng tòa nhà mang tầm vóc xứng đáng với lòng tin của người Pháp dành cho Đức Kitô như một minh chứng cho tính ưu việt của Thiên Chúa giáo. Rồi đây nó sẽ là một niềm tin lớn nhất, sức mạnh bậc nhất mà không nơi nào có được ở vùng Châu Á, bờ biển Địa Trung Hải, mãi đến tận Trung Hoa, Nhật Bản.
(Cảm nhận lấy từ cuốn sách "Việt Nam, thông qua các kiến trúc thuộc địa )



Sau khi đánh chiếm vào năm 1859, người Pháp đã thiết chế xây dựng lại thành phố theo cách riêng của họ. Hệ thống lưới điện đã được khởi công, các cấu trúc quân sự và phi quân sự cũng đã bắt đầu đựơc thiết lập.
Le marché central

Le musée de la Cochinchine, vers 1930

Vue aérienne

contribution A Bréant contribution A Bréant  
 




    
Autre vue

Le théatre aujourd'hui, revenu à sa vocation initiale.
  Hotel de ville construit en 1907 par Paul Gardés

 
 Hôtel de ville et le garage Citroën, vers 1930
  Hotel Continental


 
Hotel du Gouverneur de la Cochinchine
L'entrée de l'Hopital Militaire 
La Chambre de commerce


Saigon Aerial view
Saigon Map in 1953
Sài Gòn bắt đầu như một cổng Campuchia nhỏ, một ngôi làng đánh cá gọi là Prey Kor. Nơi sinh sống của người An Nam bắt đầu trong thế kỷ 17, các thông tin đại chúng gọi là Sài Gòn, và được bao quanh bởi các bức tường trong thế kỷ 18 trước khi được chinh phục bởi người Pháp vào năm 1859. Sài Gòn sau đó sẽ được biết đến trong nhiều năm là "Paris của vùng Viễn Đông": thành phố có nhiều di tích thuộc địa.
The Cathedral of Notre Dame :
Cathédrale Notre-Dame Saïgon
Trong tháng Tám năm 1876, thống đốc Nam Kỳ,
ông Dupré, đã tổ chức một cuộc thi để xác định phong cách kiến trúc của Notre Dame Cathedral. Mục đích của điều này là gồm hai việc: thứ nhất là để cung cấp cho các cư dân thuộc địa một nơi để tôn thờ, mà thông qua các kiến trúc đó người Việt Nam sẽ hiểu biết hơn về sức mạnh của nền văn minh Pháp. Dự án, do kiến trúc sư Jules Bourad phát thảo thiết kế, được dựa trên nhà thờ Notre Dame Paris, nhưng nhỏ hơn với phong cách thời Phục Hưng và phong cách Gothic. Tất cả các vật liệu xây dựng đã được nhập khẩu từ nước Pháp. Đặc biệt, bên ngoài của cấu trúc được xây bởi các viên gạch được thực hiện ở Marseilles, và không có một lớp phủ, nhưng vẫn giữ lại bản gốc màu hồng tươi. Với chiều dài của 93 m. (305 dặm vuông), 35,5 m. (116.5 dặm vuông) chiều rộng và chiều cao 57,6 m. (189 dặm vuông) từ mặt đất đến mũi của gác chuông. Năm 1895 hai tháp chuông được thêm vào nhà thờ, mỗi 57,6 m. (189 dặm vuông) cao hợp tác với 6 chuông đồng cho một tổng trọng lượng 28 () tấn, được thực hiện ở nước Pháp. Crosse được bổ sung vào đầu mỗi tháp; họ là 3,5 m (11,5 dặm vuông) cao, rộng, 2 m. (6,5 dặm vuông) và cân nặng 1000 Kg. (2200 Lbs.). Vào cuối thế kỷ 19, tòa nhà tượng trưng cho bàn tay khéo léo tuyệt mỹ nhất của vùng Đông Dương, đặc biệt là liên minh Đông Dương.
Pigneau de Behaine Square
Pousse-Pousse devant la cathedrale Notre-Dame Cyclistes devant la cathedrale Notre-Dame   Cathedrale Notre Dame Saigon La sortie de la messe le dimanche 16 octobre 1948
The Post Office :
Bureau des PTT de  Saigon
Tòa chính bưu điện được xây dựng vào năm 1891 bởi Alfred Foulhoux và Henri Vildieu. Nó đại diện cho liên kết với các đô thị (Paris). Khởi đầu nó mang một vai trò to lớn: các máy điện báo đóng một vai trò quyết định trong việc truyền tải mệnh lệnh quân sự đảm bảo cho sự phối hợp đồng bộ. Năm 1872, đường dây nối thủ đô với mũi St. Jacques được mở rộng bởi một cáp dưới nước đến Singapore. Khung kim loại của tòa nhà do Gustave Eiffel thiết kế. Ở hai bên của nó là hai bản đồ. Nó là bưu điện lớn nhất tại Việt Nam và một trong những bưu điện đẹp nhất trên thế giới.
Bureau des PTT de  Saigon
Le Myre de Villers Embankment
Số 5 là văn phòng chính của Air Vietnam, thành lập năm 1951, thủ đô của mà được chia 50/50 giữa chính phủ Việt Nam và Air France. Hạm đội của nó được tạo thành từ các máy bay Douglas DC 3 và DC 4, và sau này được trang bị với chiếc Boeing 727 của và Caravelles.

The Opera
or
Municipal Theater
Le Théatre de Saïgon en 1946
Nhà hát thành phố được xây dựng vào năm 1910 bởi các công ty kiến trúc Félix Ollivier, Ernest Guichard và Eugène Ferret. Công ty nhà hát từ Paris hay divas chỉ đi qua, nó làm sôi nổi xôn xao thành phố nhưng đậm nét ưu buồn lúc ban chiều. Nó đã được khánh thành trong sự hiện diện của Hoàng tử Waldemar của Đan Mạch. Theo phong cách kiến trúc của cộng hòa Pháp thứ ba, mặt tiền là cảm hứng Petit Palais tại Paris. Nội thất được trang bị âm thanh và ánh sáng hoàn hảo. Tòa nhà bao gồm một khu vực ghế ngồi chung và hai ban công, với tổng số 1800 ghế. Trang trí, chữ khắc và đồ nội thất đã được pháp thiết kế bởi nghệ sĩ nổi tiếng Pháp và gửi vào Sài Gòn. Vào năm 1943, một phần trang trí này đã được gỡ bỏ trong thời Nhật Bản chiếm đóng. Nhân dịp kỷ niệm Saigon được 300 năm, chính quyền Saigon đã cho xây dựng lại một phần mặt tiền của tòa nhà. Cuối những năm 50 và đầu những năm 60, nơi đây là trụ sở quốc hội của chính quyền Việt Nam Cộng Hòa. Nhà hát tọa lạc trên quảng trường Francis Garnier (mà nay là công trường Lam Sơn), cạnh Continentla Palace.
Francis Garnier Square
(Theater)

Place Francis Garnier Saïgon Place Francis Garnier Saïgon
Nằm ở góc đường Bonard(nay là đại lộ Lê Lợi) và đại lộ Charner(nay là đại lộ Nguyễn Huệ), garage bảo trì sửa chữa Simca, Studebaker Và Berliet. " Ga ra Saigon "..
Chasseloup-Laubat Street
(Đường Hồng Thập Tự, nay là Nguyễn Thị Minh Khai):
Chasseloup-Laubat Street là một trong những con đường dài nhất trong thành phố Sài Gòn. Nó bắt đầu ở phía bắc cầu Arroyo de l'Avalanche (Avalanche Creek) (Thị Nghè), chạy dọc theo vườn thực vật Sài Gòn(Sở Thú), xuyên suốt chiều rộng của thành phố và kết thúc ở nơi giao nhau giữa địa phận Sài Gòn và Chợ Lớn. Khi đi qua phần trung tâm của thành phố, nó giáp với một mặt của Dinh Thống Đốc, nay là Dinh Ðộc lập. Nó cũng đi qua mặt trước của Collège Chasseloup-Laubat(nay là trường Lê Qúy Đôn), một trường trung học được xây dựng vào năm 1875.
College Chasseloup Laubat in 1947 Trường này sau trở thành trường trung học Jean-Jacques Rousseau
Lycée Jean-Jacques Rousseau Saïgon in the 70's Vào thập niên 70, nó chính thức được gọi là "Etablissement de l’Enseignement Général du 2e Degré" (General Establishment of Secondary Education - Bằng cấp thứ 2 về giáo dục(trung học) sau bằng cấp đầu tiên(tiểu học), nay là trường chuyên "Lê Quý Dôn". Năm 1930, Marguerite Duras, (ký danh của nhà soạn kịch Marguerite Donnadieu) đã học tại trường này và nhận được bằng cấp tại đây. Cuối những năm 30, hoàng tử của vua Shihanuok cũng học ở trường này.
Chasseloup-Laubat College
College Chasseloup Laubat
Và cũng trên con đường này, số 180 chính là văn phòng của công ty sản xuất lốp xe Michelin Saigon.

180, Chasseloup Labat Street
Saigon

Aug 23, '09 4:40 AM
for everyone
Plus d'une centaine de photos sont présentées dans cet album magnifique, édité par L Crespin. Sont présentées ci dessous les photos correspondant à Saigon. Voir dans les autres sections les photos du Cambodge (visite du Maréchal Joffre en 1921) et les tribus Mois.
Superbe album grand format édité par Crespin, paru probablement en 1922, juste après la tournée du Maréchal Joffre en Indochine. Hasard ou réalité, on remarquera sur les photos les nombreuses automobiles, et les bus décorés de panneaux publicitaires forts intéressants.
Les légendes sont celles figurants sur l'album, sauf les commentaires en italiques.

A cette époque, Maurice Long est gouverneur général de l'Indochine, et Albert Sarraut, ministre des colonies. Maurice Long a été nommé en 1919 et mourra sur le chemin du retour vers la métropole en 1923.

La place du grand théâtre


Le théâtre

Le boulevard Bonnard


L'arrière de la cathédrale. On remarquera le kiosque du cercle des officiers, sur la gauche.

La cathédrale, sortie de la messe


Rond point entre le boulevard Charner et le bd Bonnard

Le nouveau marché de Saigon

L'entrée de la rue Catinat, Quai de Belgique, avec l'hotel de la Rotonde. On remarquera le "money changer" sur la gauche 

Quai de Belgique, messagerie fluviales

Pont tournant, quai de Belgique..


   Place de l'hôtel de ville, bd Bonnard, bd Charner.



Halles centrales - Marché de Saigon - Avenue de la gare

9525.JPG (274225 octets)
Place de la cathédrale, la statue de Mgr Pigneau de Behaine

Rivière de Saigon ; mât des signaux


Quelques statues, bâtiments de la ville

   Porteurs d'eau et Marchands de soupe


  Place de la Douane 


   Justice de paix
Palais du lieutenant gouverneur de Cochinchine

 


   L'Arsenal vu de la rivière de Saigon 


   Rue Lagrandière, angle rue Catinat

  Grand Pont des Messageries



  Le maréchal Joffre au champ de courses à Saigon


   L'hôtel de ville 


   Les boys annamites 
La ville de Cholon

   Marché de Cholon 

Pont en X à Cholon, construit par Brossard et Mopin


   Rizerie chinoise 


   Rue commerçante chinoise
Mise à l'eau de l'Albert Sarraut

  







SAIGON EN 1882

Recueil de photographies de la ville de Saigon vers 1882
"Peu avant son départ pour France, Charles le Myre de Viliers, premier Gouverneur civil de la Cochinchine, entreprend de photographier les bâtiments et les infrastructures dont il avait ordonné la réalisations 3 années durant. Ces photos, qui sont restées pendant 120 ans dans les archives du Quai d'Orsay, constituent le plus ancien et le plus complet témoignage visuel de ce nouveau Saigon qui sort de terre en cette fin du 19eme siècle."
Il ne s'agit pas à proprement parler d'un reportage sur Saigon, mais d'un catalogue d'architecture et d'urbanisme. La population locale a été soigneusement écarté de tous les clichés. Ces clichés sont l'oeuvre d'un bâtisseur qui veut convaincre du bien fondé de son action. Contesté par le Conseil Colonial, il veut prouver qu'il n'a pas failli a la mission qu'on lui avait confier : faire de Saigon la plus belle ville d'Extrême-Orient.
Charles le Myre de Viliers
"Il eut une influence majeure sur le développement de Saigon. Il débarque en 1879 avec des instructions claires : multiplier les édifices publics, viabiliser l'espace, développer l'activité économique. Durant les quatre années de son mandat, le rythme des constructions nouvelles va fortement s'accélérer. La spéculation immobilière et  l'affairisme des négociants qui misaient sur le développement de la ville font flamber le prix des terrains vendus aux enchères.  Le schéma urbain du centre ville prend forme. Mais cette politique volontariste suscite des oppositions. Le Conseil Colonial devient hostile. Charles le Myre de Viliers est muté. Il quitte Saigon en 1883, en emportant avec lui ce précieux recueil de photographies qui témoignent de son action."
Extrait du recueil de photographie édite par le Consulat général de Saigon en 2002.
Merci a François Xavier L. de m'avoir prêté ce document exceptionnel.
Les commentaires qui suivent son rédigés d'après ceux du catalogue.

Le grand canal et la rue Charner.  En 1860, l'opportunité de combler ce canal donna lieu a un vif débat au sein du conseil colonial, entre les tenants de l'hygiène et les commerçants qui vantaient l'utilité pratique. Le projet fut ajourné pendant 25 ans ! C'est a l'image du développement de cette ville, figée pour ce qui concerne les infrastructures.
Ce canal finit par être comblé en 1887. C'est actuellement le boulevard Nguyen Hue.


En 1862, l'Amiral Bonnard procède à la 1er vente aux enchères de terrains. Cette initiative, motivée par la nécessite d'alimenter les caisses de la ville, eut pour conséquence une spéculation immobilière effrénée. A partir de 1890 et contrairement à Hanoi, le développement de la ville échappe peu à peu au pouvoir politique.


Les maisons à compartiments de la rue Charner (bd Nguyen Hue). Le rez de chaussée est réservé pour les activités commerciales et les étages servaient d'habitation. A la fin du 19 eme siècle, grâce a l'essor économique de Saigon, ces compartiments se multiplièrent. Ils firent la fortune des promoteurs chinois et des bâtisseurs indiens de la Cte Chettys qui détenaient le monopole de leur construction.



La caserne des troupes de l'Infanterie de la marine.  Construite en 1873 sur l'emplacement de l'ancienne citadelle (construite en 1790), la caserne Martin des Pallieres est l'exemple type du génie militaire en Indochine. La caserne répondait
à deux préoccupations : cantonner les troupes le long d'un axe stratégique et assurer aux troupes des logements salubres. Aujourd'hui, les bâtiments du 1er plan sont occupés par l'universite des sciences sociales et humaines, rue Dinh Tien Hoang


Le Cercle des officiers (47 bd Le Duan). L'administration coloniale décida de s'installer très tôt sur le plateau, point culminant de la ville. Le plateau surplombait les parties marécageuses de la ville basse et offrait ainsi une plus grande salubrité en même temps qu'une situation stratégique apprécie par les militaires. Le Cercle des officiers de la marine fut construit en 1876. C'est l'une des premières constructions en dur après le Palais du Gouverneur. Les murs étaient constitués de briques locales enduites de chaux, légèrement surélevés par un appareillage de pierres destinés a lutter contre l'humidité. La fraîcheur est garantie par la hauteur des plafonds, l'étroitesse des fenêtres et le système de toiture débordante, emprunte au bâti traditionnel vietnamien.
On remarquera aussi en arrière plan de la photo le chantier de construction de la cathédrale Notre Dame
Aujourdhui, le bâtiment est occupé par le Conseil Populaire du 1er arrondissement de la ville.


Les Halles du marché Charner. Elles furent construites en 1860 et constituèrent le 1er marché de la ville, alimenté par le grand canal.  Suite au comblement en 1887, les halles s'éteignirent progressivement. En 1910, elles furent détruites, au grand bonheur des promoteurs qui récupèrent le terrain. Les halles furent remplacées par le marche Ben Thanh construit en 1912 sur les bords de l'ancien marais Boresse.


La maison d'un négociant chinois. La declaration en port franc le 22 février 1860 du port de Saigon a permis son essor rapide. L'administration française a du rapidement apprendre avec les négociants chinois, puissant contre pouvoir. Présente depuis le XVIIeme siecle, tres organisée, soudée par des intérêts communs, la communauté chinoise constituait un intermédiaire incontournable dans le grand négoce et les activités commerciales. Les riches négociants aimaient investir dans de vastes maisons à étages qui mariaient architecture coloniale et décoration chinoise.


Le Port de Saigon et l'appontement des messageries maritimes. Celles ci, d'abord appelées Messagerie Imperiales, furent construites en 1862. C'est le premier bâtiment en dur construit dans la ville basse par l'administration des amiraux-gouverneurs.



La basilique Notre Dame, place Pigneau de Behaine (aujourd'hui place de la Commune de Paris). Construite de 1877 a 1880,  sur les plans de l'architecte Bourard, l'emplacement de la cathédrale fut decidé par tirage au sort, opposant  3 candidats : la municipalité, les protestants et les catholiques. La lutte fut acharnée entre ces trois partis, car chacun voulait prendre position au coeur la zone qui concentrait, a cette époque, les grands centres décisionnels de la colonie. La construction de la cathédrale fut très critiquée, car son coût était qualifie de "folie dispendieuse". Il a représenté en effet un dizaine du budget de la colonie... Toutes les pierres étaient notamment importées de la métropole. Sa facture classique n'a pourtant rien d'exceptionnelle. Seules quelques inscriptions en chinois sur les tympans des portails et les représentations locales des vitraux la distinguent des églises de métropoles. On remarque l'absence de flèches sur les clochers. Elles furent rajoutes en 1897 par l'architecte Gardes.


Le palais du gouverneur (actuel palais de la réunification). Le palais Norodom était en 1882 la résidence du gouverneur de la Cochinchine. Construit entre 1868 et 1875 sur les plans de l'architecte Hermitte et dans un style néo baroque très Napoléon III. L'édifice était somptueux et pour cause : il avait englouti a lui seul 1/4 du budget des services des travaux publics de la colonie. Faute d'étude préalable du terrain, le bâtiment fut l'objet d'incessants et de coûteux travaux. La coupole fut entièrement refaite en 1893. Ce fut néanmoins un édifice apprécié par les Saïgonnais et une pièce maîtresse de la politique d'urbanisation. Le palais fut gravement endommage en 1962 puis démoli.


Vue de la rade de Saigon ; un plan de lotissement fut mis en oeuvre en 1862 par l'amiral Bonnard. La zone fut divisée en parcelles et mis en vente à bas prix. Ce fut un succès. Une foule de petites gens repeupla les berges de la riviere. Cependant, l'administration considera que l'amenagement du quartier n'etait pas de son ressort mais relevait de l'initiative individuelle.

La Régie de l'Opium. Cette régie percevait, au nom de l'administration française, les bénéfices du commerce de l'opium, affermé aux négociants chinois depuis 1861.
L'emplacement était sur le bd charner, aujourd'hui au 2 rue Ham Nghi.


A la terrasse d'un café sur les quais. Saigon en comptait plusieurs dizaines, contribuant au charme de la vie Saïgonnaise. Un seul objectif de ces cafés : combler cet "ennui colonial" ressenti unanimement par une communauté qui ne comptait que 1800 civils en 1883.


L'inauguration de la ligne de Tramway Saigon Cholon en 1881. Elle concrétise la forte volonté du conseil colonial de réunir les deux villes. Le développement rapide de Cholon et l'indépendance de la communauté chinoise inquiétait le pouvoir colonial. La mise en place de ce tramway contribua a lie le développement des deux villes. Il fallut néanmoins attendre les années 20 et le comblement du marais Boresse pour que ces deux axes soient définitivement connectés via le bd Gallieni (rue Tran Hung Dao). Charles Le Myre de Viliers est présent sur la photo, a l'avant de la locomotive qui porte son nom.




 

Sélection de photos de la ville de Saigon de 1930 à 1950



Merci de voir directement sur le site pour les conditions d'utilisation de ces photos.




L'hôpital Grall


Cholon, l'ancien marché

Le palais du gouverneur général 


École des instituteurs, séminaire et congrégation St Paul de Chartres


La rivière de Saigon, les docks


L'arroyo chinois, l'entrée



Le théatre



Le quartier des docks



Le théâtre, la cathédrale


L'arroyo chinois

Les Grands Magasins Charner
Scènes de rues, vues diverses de la ville - Après guerre

Vendeurs ambulants de boisson

Avions taxi d'Indochine


Gare
ferroviaire
 

Lycée Prétrus Ki


Saigonnaise

Dans le jardin botanique
          

Dans le jardin botanique


Rue de Saigon, rue Catinat


Bébé "blanc" et sa nourrice 
  

            

La poste
            
La fameuse "pointe des blagueurs"

DAFANCAOM01_30FI106N039_P.jpg (157948 octets) La cathédrale


La piscine du cercle sportif
           

le marché
            

L'hôtel de ville



Pâtisserie

Aug 23, '09 5:05 AM
for everyone

Sài Gòn, ngoài các tòa nhà hành chính, nó là một thành phố cổ điển, với các thị trưởng của nó, đường phố bận rộn ...


Rue d'Adran, près du marché.
         

Le très célébre Hotel Continental.

Le boulevard Charner, l'arrêt du tramway



La célébre rue Catinat


L'entrée de la rue Catinat, vue de la place de la Cathédrale. Les batiments au fond à gauche sont ceux de la Sureté...

Toujours la rue Catinat


Le Casino

Plan de Saigon : source revue "Autrement"
Mô tả thành phố thuộc địa:
"Chính điểm của thành phố Saigon là trên đường Catinat(tức là đường Tự Do và nay là Đồng Khởi). Con đường hơi hẹp nhưng luôn nhộn nhịp. Nó rất là khép kín, đặt giữa những hàng me thẳng tắp, với không khí yên bình của vùng Marseille hay tráng lệ của Napoleon. Tên của ông đã được đưa ra bởi Đô đốc Thống đốc Grandièrele vào ngày 01 tháng 2 năm 1865 trong danh dự của Catinat tàu hộ tống những người đã tham gia vào các can thiệp 1856-1859 và Tourane ở Sài Gòn. Đây là tuyến đường đầu tiên dẫn vào bên trong thành phố.
Bắt đầu có sự định cư của các thương nhân, chẳng hạn như Descours và Cabaud, đặc biệt là Denis Fréres, Bordeaux. Họ là những thưong nhân đặt chân sớm nhất tới thành phố, năm 1862.
Trung tâm thành phố nổi bật lên hẳn bởi nhà hát thành phố, một trong những công trình đồ sộ mang đậm nét văn hóa Tây phương, được mở cửa từ năm 1900 với sự hiện diện của hoàng tử Đan Mạch Waldemar.
Cạnh bên nhà hát là Continental Palace được thiết kế với hành lang và các ô cửa mở rộng để ngắm nhìn thành phố. Nó gợi nhớ đến con tàu và hải trình của ông năm nào.
Đi lên đường Catinat ta sẽ thấy cảnh sát an ninh và văn phòng tài chính.
Nó dẫn đến quảng trường nhà thờ, chính giữa là tượng của Đức Giám Mục Pigneau Behaim.
Nếu như đường Catinat là xương sống của thành phố thì Nhà thờ Đức bà chính là tâm chấn của nó.
Phía Đông được bố trí bởi các tòa nhà chuyên biệt cho phù hợp với vùng thuộc địa: bến cảng, vùng Arsenal, bệnh viện Grall(nay là bệnh viện Nhi Đồng 1), các tổ chức tôn giáo như trường Carmel và trường tiểu học, các doanh trại của RIC 11. Phần rìa của thị trấn thuộc về Vườn Bách Thảo Saigon(Thảo cầm viên). Từ năm 1929, bảo tàng Blanchard de la Brosse đã được thành lập để giới thiệu các công trình nghiên cứu của trường Viễn Đông Pháp.
Đại lộ Norodom(tức là Đại lộ Thống Nhất, nay là đường Lê Duẩn), có dinh thống đốc(tức là Dinh Độc Lập, nay là Dinh Thống Nhất)
Ngoài những phần đất cao chiếm toàn bộ phần phía Tây thành phố: khu dân cư, cũng có những ngôi nhà thấp, trường trung học Chasseloup Laubat, viện Pasteur, công viên cây xanh dài Park Maurice với các cơ sở Cercle Sportif Saigonnais của xã hội thực dân thời bấy giờ (đấu kiếm, tennis, bóng bầu dục, đạp xe vòng tròn...) Có cả hồ bơi đựơc mở từ năm 1933. Sân bóng đá nữa...
Circle đã giành chức vô địch Pháp - bằng chứng cho thấy rằng những người định cư đã không "văn minh". Việc tuyển chọn các thành viên thi đấu một cách có chọn lọc, nói đúng hơn là phân biệt đã phản ánh sự độc quyền và phân cấp xã hội trong đế chế thực dân bằng cách chối từ người bản xứ, ngoại trừ một số trường hợp ngoại lệ.
Những người Anh và Pháp cai trị vùng thuộc địa dường như có một điểm chung. Họ chiếm lĩnh và xây dựng vùng đất chiếm đựơc với sự hiểu biết và tầm chiến lược lâu dài. Những ngôi nhà ở vùng thuộc địa Saigon được xây dựng rộng rãi nhưng bản chất Saigon thuộc vùng bán thủy sinh, đầm lầy nên họ phải cung cấp và xây dựng một nền tảng có hệ thống và vững chắc. 

http://nguyentienquang-huongtram.blogspot.com/2011/09/saigon-pearl-of-far-east-hon-ngoc-vien.html

Il est probable que ces photos aient été tirées avec ce type d'appareil photo !



Aug 23, '09 4:46 AM
for everyone
Album photo de Dieulefils - vers 1900    
Album d'une cinquantaine de photos tirées vers 1900. Bel album, même si la quasi totalité des photos présentées ici est connue, car souvent vendue en format carte postale. Album format à l'italienne, 16*24 environ. Ancienne bibliothèque centrale de l'Indochine, aujourd'hui Bibliothèque Nationale du Vietnam.
 

  Entrée de la rue Catinat

  Rue Catinat, près du théâtre

  Quai des Messageries Maritimes

  Entrée de l'arroyo chinois

  Croiseur cuirassé en rivière

  Caserne des marins

   Mytho, le marché

  La cathédrale

  Cathédrale


 Enterrement d'un riche annamite  

  Entrée de l'arsenal


Aug 23, '09 4:59 AM
for everyone
Recueil de photographies de la ville de Saigon de 1955
Ces photos sont issus d'un ouvrage publié conjointement par le Consulat de France à Saigon.
S'il est toujours intéressant d'observer la profonde transformation d'une ville en 50 ans, c'est surtout l'occasion de redécouvrir la ville de Saigon en 1955, telle que les français l'ont laissée à leur départ.

La ville de Saigon en 1955, relativement plane, s'étirait le long de ses artères bordées d'une riche végétation et de ses arroyos aux innombrables jonques.
Ces photos ont été prises par Raymond Cauchetier, en 1955. "Sa modestie et sa discrétion sont à la hauteur de son talent et j'aimerais souligner que c'est son amour pour ce pays et cette ville qui l'ont amené à prendre ces clichés, indépendamment de ses responsabilités d'attaché de presse de l'armée de l'air. Il a d'ailleurs pris beaucoup d'autres clichés au sol, voulant capter l'image du peuple vietnamien dont il se sentait très proche et dont les épreuves l'émouvaient." Propos de Nicolas Warnery, Consul Général de France en 2005.
L'ensemble de ces clichés constitue aujourd'hui, au delà du coté esthétique, des documents exceptionnels, d'une grande valeur historique.
Merci a FX Landrin. de m'avoir prêté ce document exceptionnel.
 
La basilique Notre Dame, construite de 1877 à 1880. On remarquera que la statue de l'évêque d'Adran n'est plus sur son socle. Elle aurait été détruite au début des années 50 par explosif par le Viet Minh.

Palais du gouverneur. Le drapeau est déjà en berne !


Le musée Blanchard de la Brosse


Ie marché Binh Tay, à Cholon



Cathédrale Notre Dame

L'arroyo Chinois




Les quais, en bordure de la rivière de Saigon

La rue Catinat, l'Hôtel Majestic 


Les quais






I



Marché Bin Tay







Sur l'arroyo


La passerelle, face à la banque de l'Indochine






 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.