Độc đáo kiến trúc nhà Tây Nguyên
Linh Nga Niê Kdăm - Bút danh H'Linh Niê
Tôi đã
từng kể các bạn nghe ý kiến của bà A.Tonia, nhà dân tộc học người
UCraina rằng " bà con các dân tộc TN rất thông minh khi tổ chức
cuộc sống". Vậy hãy để tôi khoe sự thông minh ấy, trong vài nét về kiến
trúc nhà ở Tây Nguyên với mọi người nhé
Đến
Tây Nguyên, điều đập vào mắt du khách trước tiên là những nhà rông mái
cao vút như chiếc rìu khổng lồ tạc vào bầu trời xanh lồng lộng. Ở vùng
Êđê, Jrai còn là căn nhà sàn “ dài bằng một tiếng chiêng ngân” mà Trường
ca - sử thi Dam San đã nhắc tới. Kiến trúc nhà ở & nhà mồ đó chính
là những đặc trưng cơ bản nhất của văn hoá vật thể các dân tộc thiểu
số Trường Sơn- Tây Nguyên nói chung.
Vậy đặc trưng kiến trúc Tây Nguyên là gì?
Điểm
đặc biệt thứ nhất : Vật liệu hoàn toàn bằng gỗ, tre, nứa, tranh….những
loại cây cỏ hiện diện trong rừng. Không có bất cứ một vật dụng nào bằng
sắt thép hay những chất kết dính không mang tính tự nhiên. Phương tiện
dùng để dựng nên căn nhà cũng rất đơn giản, chỉ với những chiếc rìu (
xagac).Mỗi một tộc người đều kiểu cách riêng, do chính các kiến trúc sư
vai trần chân đất, đóng khố của cộng đồng tự “ thiết kế”, tạo hình.
Điểm
đặc biệt thứ hai : các cột và xà nhà nhà sàn hay nhà Rông chỉ được đặt
chồng lên nhau, hoặc ghép mấu ( theo dạng ngàm) vào nhau rất trùng khít .
Điểm
đặc biệt thứ ba : Nhà còn là nơi nghệ thuật tạo hình tung tẩy trên các
thân cột, xà ngang bằng chạm khắc nổi, vẽ những hình ảnh quen thuộc với
cư dân rừng núi, như chim, rùa, kỳ đà, hoặc các hình sao, hình dấu nhân,
mặt trời...
Nhà ở thường làm theo hướng Bắc - Nam đón gió mát và không bị hắt nắng chiều
Nhà mồ làm theo hướng Đông – Tây, gió và nắng lồng lộng xua tan mùi hôi hám ( nếu có)
Nhà Rông :
Nhà Rông Sê Đăng Nhà Rông Jrai
Các
tộc người Bâhnar, Sê Đăng, Jrai, Triêng, Ca Tu… thường định cư một chỗ
nên có nhà sinh hoạt cộng đồng, gọi chung là Rông. Ngôi nhà Rông của các
cộng đồng làng đều là nhà sàn, phổ biến có hình dạng mái cao vút dáng
như lưỡi rìu, vượt hẳn lên trên mái các ngôi nhà trong làng. Trên mái
nhà rông, cầu thang lên xuống,các xà ngang, cột cái trong nhà trang trí
nhiều mô típ hoa văn.
*
Nhà Rông của người Bâhnar và Sê Đăng có hình dạng tượng tự như nhau.
Tuy nhiên bề ngang mái Rông Bâhnar thường bằng chiều ngang nhà, trong
khi mái rông Sê Đăng lại thót dần lại khi lên cao hơn. Thông thường Rông
xử dụng gỗ chò chỉ, hoặc cà chít để làm cột; vách và sàn là nứa đập
dập, các vì kèo bằng tre nứa và lợp bằng tranh.
Mái
nhà Rông dốc, thường cao từ 10-15 m, có hai đầu hồi cũng nhỏ dần lên
tận nóc. Một nửa phía trên mái nhà Rông của người Sê Đăng lợp bằng hai
lớp nứa đan cài các hoa văn hình quả trám và kỷ hà rất đẹp, nửa mái
dưới và hai đầu hồi mới lợp bằng tranh. Sau khi đã lợp mái, người ta mới
đan phên nứa để làm vách, cũng đan hai lớp để tránh mưa tạt.
Sàn
nhà Rông bằng cây tre lớn, chẻ đôi, chặt hết “ mắt”, đập dập làm bốn
mảnh, thường cách mặt đất chừng hơn 1 m. Có 8 cây cột cái ( đại thụ).
Những nhà Rông lớn như của người Bâhnar Rngao ở làng Kon Rbang, thị xã
Kon Tum có hệ thống cột to hơn một vòng tay ôm.
*
Khác với các tộc người Sê Đăng, Bâhnar,Gươn hoặc Ưng của nhóm các tộc
người Ca Tu, Jẻ, Triêng, Vân Kiều, Sơ Drá… cấu trúc tương tự như nhau,
cũng cao lớn hơn nhà ở thông thường, mái nhà dạng ovan, hai đầu mái có
hình ngọn rau Yớn ( dương xỉ), thường chỉ cách mặt đất chừng 1m. Các vì
kèo phía trong được xếp thành hình vòng tròn, chụm lại ở trên nóc,xung
quanh một cây cột cái chính giữa nhà, xà trang trí rất cầu kỳ bằng cách
vẽ hoặc khắc nổi hình các con vật như : kỳ đà,rùa, rắn, thậm chí cả hình
rồng. Các kèo buộc với nhau bằng dây mây trắng, thành những đường chéo
rất công phu.
Nhà ở :
Nhà vòm M’Nông Nhà sàn Jẻ
Có thể chia nhà ở của các tộc người Tây Nguyên làm ba loại hình dạng khác nhau :
* Nhà sàn thuộc dạng kiên cố :
Của các tộc người Sê Đăng, Bâhnar, Êđê, Jrai : các cột nhà đều là thân cây gỗ lớn. Sàn cao.
* Nhà sàn thuộc dạng bán kiên cố ( nhà mu rùa ) :
Của
nhóm Ca Tu, Jẻ, Triêng và một số tộc người khác như Brâu, Mnâm, Hrê, Ka
Dong, K’Ho. Mạ…. Cột bằng cây gỗ loại vừa . Mái lợp tranh hình ovan.Hai
đầu mái có thanh gỗ nhọn tượng trưng cho chiếc sừng trâu. Sàn lát bằng
nứa, đập dập. Sàn chân thấp.
* Nhà dạng “ tạm ” ( nhà vòm ) :
Của
nhóm các tộc người phía nam Tây Nguyên như Mnông, Jẻ Triêng, Stieng…
cũng là nhà dài nhưng do có tập quán du cư, nên đều làm dạng nhà trệt
bằng vật liệu không bền vững, như gỗ làm cột nhà thường là loại cây chỉ
bằng bắp tay. Mái nhà lợp tranh rủ xuống sát đất, có hai cửa ra vào hình
ovan. Dưới lớp tranh, trên hệ thống các vì kèo – dưới lớp tranh - là
một tấm phên đan thưa thành các hình vuông, hoặc quả trám rất khéo léo.
Kiến trúc nhà dài Êđê,Jrai tiêu biểu cho nhóm ngôn ngữ Nam Đảo :
Đập
vào mắt du khách trước tiên là mái tranh ( hlang) , với hai đầu hồi
nhọn nhô ra phía sàn hiên trước và sau nhà. Mái thường lợp rất dày, đủ
sức chịu đựng vài chục năm mưa liên miên ở Tây Nguyên. Dột ở đâu, người
ta gỡ tranh tại đó ra dặm lại, khiến trên mái nhà có những khoảng tranh
mới cũ khác nhau, tạo nên một ấn tượng vui mắt.Cửa vào nhà Êđê ở hai
đầu hồi.
Một
căn nhà sàn Êđê, Jrai có chiều dài thường từ 25-50m.Trong những ngôi
nhà thông thường, hệ thống cột gồm 6 cây gỗ ( ana) lớn chạy song song
hai bên lòng nhà. Đồng bộ với các cột (kmeh sang ) là hai cây xà nhà
(êyông sang) dài cũng suốt chiều dọc của căn nhà.
Người
Jrai với tập quán chọn địa điểm cư trú gần kề sông nước ( sông A Yun
Pa, Sông Ba, Sông Sa Thầy...), nên các cột nhà thường có độ cao hơn nhà
Êđê, gần như lênh khênh trên hệ thống những cây gỗ nhỏ.Cửa vào nhà dài
Jrai ở chính giữa hông nhà
Kiến trúc Nhà Sê Đăng ( nhóm ngôn ngữ Nam Á ):
Nhà
ở của Sê Đăng cũng được làm từ những nguyên liệu truyền thống vốn có
sẵn ở núi rừng như: Gỗ, tranh, tre, nứa, lồ ô... Nhà sàn có độ dài tuỳ
thuộc vào số lượng thành viên trong từng gia đình, từ mặt đất đến gầm
sàn khoảng dưới 1m.
Mỗi
ngôi nhà có hai cửa: Cửa chính cầu thang đặt ở khoảng giữa của ngôi nhà
dành cho mọi người trong gia đình và khách. Trước cửa có làm sàn bằng
ván gỗ hoặc tre nứa, không có mái che, để khách dừng chân trước khi lên
nhà và để giã gạo; cầu thang phụ đặt ở đầu hồi phía nam dành cho trai
gái đến tìm hiểu để không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của gia đình.
Hầu
như tất cả các tộc người đều sử dụng một loại nguyên liệu làm vách
nhà bằng tre, nứa.Riêng với tộc người Tà Ôi & Ca Tu làm vách nhà
bằng vỏ cây achoong ( còn có tên gọi là cây ươi bay ), một loại cây chỉ
có ở rừng miền núi vùng huyện A Lưới ( Thừa Thiên – Huế ).
Nhà mồ
Nhà
mồ ở Tây Nguyên mô phỏng hoàn toàn hình dạng của ngôi nhà thường ngày
vẫn sinh sống.( Đốí với người Êđê và Jrai là hình dạng ngôi nhà sàn dài
), tuy nhiên kích cỡ đã được thu nhỏ lại, chỉ vừa trùm lên và đủ che mưa
nắng cho ngôi mộ.
Nhà
mồ cũng chủ yếu làm bằng vật dụng gỗ, nứa, tranh tre có sẵn trên rừng.
Cột gỗ là chủ yếu, không có các vì kèo, mà chỉ là những cột chống và phủ
mái lên.Nhà mồ tạm thì mái có thể lợp tranh, nhưng sau lễ bỏ mả phải
làm mái gỗ.Ở vùng người Ca Tu & Tà Ôi, nhà mồ được làm hoàn toàn
bằng gỗ
Nhà mồ Êđê :
Người
ta lồng 4 tấm gỗ xẻ nối vào nhau thành một chiếc khung hình chữ nhật,
đặt bao quanh ngôi mộ.Trên những tấm ván này, có vẽ nhiều hoa văn màu
đen và đỏ. Mái cũng là những tấm gỗ đặt nằm ngang, ở hai đầu hồi có khắc
nổi hình vành trăng khuyết, đây là thế giới của linh hồn.
Xung
quanh nhà mồ có hàng rào bao. Ở 4 góc rào có các cột gơng kút, trên các
cột này có thể là hình những chiếc nồi đồng, ngà voi . Hai cột gơng
klao cao vút nối hai đầu mộ bằng một sợi dây da trâu, hiển thị con đường
đi về làng trời của linh hồn. Đầu nhà mồ là nhà cúng cơm
Nhà mồ Jrai :
Thường
rất đồ sộ. Ngoài khung gỗ hình chữ nhật úp sát lên ngôi mộ, người ta
dựng bao quanh một ngôi nhà có mái cao tương tự như nhà Rông, mái hình
chóp có 4 mặt. Trên chóp còn có một cột gưng klao mà đỉnh là tấm gỗ
khoét thành hoa văn dạng sao và hình vuông kèm theo những hình vẽ đỏ
đen, trắng. Cả ngôi nhà mồ được trang trí bằng rất nhiều hoa văn. Bốn
cột gơng xung quang mộ đồng thời là bốn tượng gỗ liền trụ. Xung quanh
nhà mồ Jrai là cả một không gian “ ngự trị” của các tượng mồ dày đặc và
đa dạng hình tượng.
Nhà mồ của người Bâhnar, Sê Đăng :
Mái
ngôi mộ được vẽ vời rất công phu. Ngoài hình trăng khuyết là biểu tượng
chung của thế giới người chết , người ta chủ yếu lấy những hoa văn quen
thuộc với cuộc sống, như hình quả trám, hình tròn, lượn sóng, con
mắt…để vẽ nên và rất nhiều tượng gỗ.
Nhà
mồ của người Bâhnar Rngao vùng Đăk Hà ( Kon Tum) hoàn toàn khác hẳn khi
làm bằng gỗ, trùm vừa đủ kín diện tích ngôi mộ, kê trên một giá gỗ thấp
lè tè sát mặt đất.
Nhà mồ của người Ca Tu, Tà Ôi :
Thường
dựng bằng gỗ lớn, chạm khắc rất nhiều hình rồng, kỳ đà, đầu và sừng
trâu trên nóc và cũng sử dụng rất nhiều màu sắc ( thậm chí là loè loẹt)
cho các cột nhà mồ.Mái thường thấp, muốn vào bên trong phải cúi người
xuống.Tất cả gỗ xử dụng tại nhà mồ đều không để ở dạng thô mà có sự chau
chuốt tỷ mỷ,mang tính mỹ thuật cao.
Vẻ
đẹp độc đáo của kiến trúc nhà Rông, nhà ở, nhà mồ Tây Nguyên, chính là
một trong những nét đặc sắc làm nên diện mạo riêng, là một điểm nhấn
quan trọng trong “ Không gian văn hóa cồng chiêng”, đã được UNESCO công
nhận là “ Di sản văn hóa của nhân loại” .
Tiếc
thay, kiến trúc của nhà sàn ở Tây Nguyên ngày nay đang lùi dần vào quá
vãng. Nhà mồ cũng đang biến dạng thành gạch đá thậm chí là gạch
hoa.Không thể ép bà con các dân tộc thiểu số giữ mãi được những nếp nhà
gỗ, tre nứa, tranh, vì nhu cầu thiết thực của cuộc sống hiện tại, cũng
như không còn nguyên liệu để làm nhà truyền thống theo ý muốn. Nhưng
thiết nghĩ, nếu các công trình công cộng của mỗi vùng, đều được xây dựng
trên nguyên tắc đặc trưng của kiến trúc cổ truyền, chắc chắn tạo nên
một không gian văn hóa ở không chỉ độc đáo mà còn riêng biệt cho mỗi địa
phương, đặc biệt là vùng dân tộc thiểu số.
-----------------------------
http://www.langamthuctaynguyen.vn/nha-rong-nha-san-nha-dai.html
-----------------------------
Độc đáo kiến trúc nhà ở tây nguyên
Một trong những nét đặc trưng của văn hóa vật thể Tây Nguyên là kiến
trúc nhà ở.
Đọc thêm...
Nhà rông của người Ba Na Một trong những nét đặc trưng của văn hóa vật thể Tây Nguyên là kiến trúc nhà ở. Nhà rông của các dân tộc Bana và Sêđăng được coi là biểu tượng đặc trưng của Tây Nguyên. Hình ảnh thường thấy là những mái nhà hình lưỡi rìu hoặc mái tròn cao hàng vài chục mét, chỉ hoàn toàn làm bằng tre nứa và lạt buộc. Kết cấu càng lên cao càng nhỏ lại đòi hỏi người thợ dựng nhà phải hết sức khéo léo mới không để xảy ra tai nạn. Tranh dùng để lợp không đánh thành tấm mà được người lợp nắm lại thành từng nắm, kết hợp với nhau rất phẳng phiu, không cần có lạt buộc mà đơn giản chỉ là bẻ gập đầu những nắm tranh quặp vào những chiếc rui mè. Các tấm liếp, vách, đầu hồi bằng tre nứa... được các nghệ nhân tạo nên những đường nét hoa văn trang trí dày đặc rất độc đáo. Có thể phân biệt sự khác nhau của nhà rông Jrai, Bana và Sêđăng bằng cách xem xét độ cong của vòm mái, nhất là những hình trang trí ghép bằng nứa hoặc bằng gỗ trên đỉnh nóc. Nhà sàn dài của ngườiÊ Đê, theo trường ca sử thi Đam San, có thể "dài một hơi ngựa chạy", hoặc "dài như một tiếng chiêng". Hệ thống xà dọc, gồm toàn những cây gỗ to một vòng tay ôm, dài tới hàng chục mét được dùng rìu gọt nhẵn đến bóng láng, kê gác lên nhau không có đinh mà vẫn đứng vững hàng chục năm giữa cao nguyên lộng gió. Thậm chí nếu cây không đủ độ dài của nhà thì cũng khó mà tìm ra điểm ghép nối giữa hai thân gỗ. Trong nhà dài của người Ê Đê có một hiện vật không thể thiếu. Đó là chiếc ghế dài (kpan) để các nghệ nhân ngồi khi đánh chiêng. Chiếc kpan này được làm từ nguyên một thân cây cổ thụ lớn, có thể dài đến hơn 10 mét, rộng từ 0,60 đến 0,80 mét. Một đầu thân ghế cong lên như hình dáng mũi thuyền, chân ghế liền vào thân, không hề có đục, gá. Những chiếc Kpan điêt (ghế nhỏ) cùng với chiếc Jhưng (giường nằm của riêng ông chủ nhà), cũng bằng cả một thân gỗ liền nhau như thế và những bộ chiêng, ché quý làm nên biểu tượng của sự giàu có và sang trọng của một gia đình êđê. Người Jrai vùng A Yun Pa thường dựng nhà sàn có hệ thống chân cột to lênh khênh, phù hợp với đặc điểm thiên nhiên 6 tháng mưa và miền sông nước bao quanh. Người Lào vùng buôn Đon (Đắc Lắc) còn lợp nhà bằng hàng trăm mảnh gỗ nhóm 1 xếp lớp lên nhau, mỗi mảnh to bằng một viên gạch. Những tấm "ngói gỗ" này đã tồn tại hàng trăm năm, trong sự khắc nghiệt của mưa nắng cao nguyên. Hàng cột, nhất là cột chính của gian đầu tiên, hay xà ngang ở hàng hiên, xà ngang đầu tiên trong nhà rông, nhà sàn, là nơi để nghệ nhân thể hiện trí tưởng tượng bay bổng, với những hình khắc nổi các loại thú rừng (hươu, voi, cheo, thỏ...), thủy sản (thuồng luồng, rùa, cá... ), chim muông, hình mặt trăng, mặt trời, những đường nét hoa văn chủ đạo thường thấy xuất hiện trong thổ cẩm của từng dân tộc... Ở vùng người Bana, Chăm tại huyện Vân Canh, tỉnh Bình Định còn có một loại phên dùng để lót sàn nhà rất đặc biệt. Đó là những thỏi gỗ hoặc mảnh nứa dày nhỏ như đầu ngón chân cái được nối với nhau thành tấm theo cách khớp từng mảnh lại, gác lên các thanh dầm gỗ sàn nhà. Trên sàn có trải chiếu ở chỗ mời khách ngồi, hoặc chỗ nghỉ ngơi của chủ nhà... Gần đây, ở một số vùng dân tộc Tây Nguyên có đời sống kinh tế phát triển đang rộ lên phong trào xây dựng nhà theo kiểu biệt thự trong các buôn làng. Tuy nhiên, cũng có một số buôn êđê, điển hình như buôn Đinh, xã Dliê Mông, huyện Cư M'Gar, tỉnh Đắc Lắc, bà con vận động gần như cả thôn làm nhà xây nhưng theo kiến trúc nhà sàn truyền thống, rất sáng tạo. Song kiến trúc nhà biệt thự đang dần trở nên phổ biến trong cộng đồng Tây Nguyên. Có một nhà dân tộc học người Nga đã nói: "Đến các vùng sâu, vùng xa của Tây Nguyên, tôi khâm phục việc tổ chức điều kiện sống rất thông minh, rất phù hợp với thiên nhiên và môi trường của bà con". Việc đầu tư gìn giữ những nét độc đáo đặc trưng trong Kiến trúc nhà ở truyền thống của người Tây Nguyên trong hiện tại sẽ là một việc làm rất có giá trị văn hóa, góp phần không nhỏ cho việc gìn giữ bản sắc văn hóa vật thể của đồng bào các dân tộc Tây Nguyên. Cuộc Sống Việt _ Theo Hanoi.vnn.vn |
|
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.